Mẹ tôi có thể trồng bất kỳ cái gì từ những hạt giống. Mẹ luôn cẩn thận cầm những hạt giống nhỏ xíu bằng đầu ngón tay mình, đặt chúng vào đất và vun trồng cho chúng mọc lên. Mẹ sẽ tưới nước và thì thầm một bài hát của riêng mình, một bài hát mẹ sáng tác cho những hạt giống:
"Hạt giống bé nhỏ
Rồi các em sẽ yêu
Ánh mặt trời
Những cơn mưa
Và tất nhiên, cả cầu vồng nữa".
Lớn lên trong vỏ trứng |
Tôi thường quan sát mẹ và chưa bao giờ hết ngạc nhiên trước sự yêu thương của mẹ dành cho từng hạt giống nhỏ bé. Đó là một tình yêu kỳ lạ, và như để đáp lại tình cảm của mẹ, những hạt giống mẹ trồng bao giờ cũng nảy mầm và mọc thành cây.
Hiếm khi mẹ tôi mua một cây con đã trồng sẵn. Mẹ thích xem những cuốn tạp chí làm vườn, để rồi ra chợ mua hạt giống. Mẹ tự trộn xới các loại đất thích hợp, rồi trồng những hạt giống đó vào bất kỳ cái "vườn ươm" nào của mẹ có. Đối với mẹ tôi, bất kỳ cái gì có đáy và phía trên có miệng mở thì cũng đều là một "vườn ươm".
Mẹ tôi trồng hạt giống trong những hộp đựng trứng rỗng, những hộp bìa đựng sữa và cả vào vỏ trứng nữa. Mẹ đặc biệt thích trồng cà chua vào vỏ trứng ngỗng. Mẹ cẩn thận dùng kim chọc những lỗ thoát nước tí hon, rồi gieo hạt vào chỗ đất mà mẹ tự lấy trong vườn nhà, và đến khi cần chuyển cái cây ra đất vườn cho rộng, mẹ lại nhẹ nhàng ép vỡ vỏ trứng để đặt cả phần đất trong vỏ trứng và cái cây vào một "khu nhà mới" rộng rãi hơn.
Tôi thấy rằng mỗi lần những cái cây nhỏ xíu xuất hiện, khỏe mạnh và chắc chắn, là đôi mắt mẹ như sáng hơn và mẹ cười nhiều hơn.
Mẹ tôi là người làm vườn chuyên nghiệp dù không hề có bằng cấp. Mẹ quan tâm tất cả những sinh vật xung quanh mình bằng sự dịu dàng đặc biệt, dù chính mẹ đã trải qua nhiều khó khăn và buồn khổ trong cuộc sống. Rất nhiều năm sau, tôi vẫn nhớ nụ cười của mẹ mỗi khi nhìn thấy một chồi cây mới trong vườn.
Mẹ thường kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về cây cối, về cách gieo trồng. Hồi còn nhỏ tôi chỉ biết nghe và cười, mà chưa hiểu rằng trong mỗi câu chuyện của mẹ, ẩn chứa lòng ham thích được học hỏi, được hiểu biết của mẹ, ẩn chứa sự mong muốn được tự thừa nhận bản thân, được chứng tỏ năng lực của mình.
Mẹ luôn áy náy rằng mẹ không được học cao hiểu rộng để truyền cho tôi nhiều kiến thức như những người mẹ khác, bởi mẹ phải ngừng học từ nhỏ để phụ giúp gia đình. Mẹ cứ cảm thấy như mẹ chưa làm tròn bổn phận của một người mẹ. Nhưng tôi không nghĩ thế. Cách mẹ trồng những cái cây, yêu thương chúng, những câu chuyện về gieo trồng của mẹ đã cho tôi những bài học lớn đầu tiên trong đời.
Và bản thân tôi cũng là một hạt giống của mẹ, dù chỉ được gieo trồng trong một cái vỏ trứng nghèo khó, nhưng được yêu thương tưới tắm đầy đủ, vẫn nảy mầm và lớn lên, tự hào về nơi mình được sinh ra, về người đã tạo nên mình, từ hình hài đến tâm hồn
----Sưu tầm----