Chủ Nhật, 13 tháng 4, 2014

Lớn lên trong vỏ trứng

Mẹ tôi có thể trồng bất kỳ cái gì từ những hạt giống. Mẹ luôn cẩn thận cầm những hạt giống nhỏ xíu bằng đầu ngón tay mình, đặt chúng vào đất và vun trồng cho chúng mọc lên. Mẹ sẽ tưới nước và thì thầm một bài hát của riêng mình, một bài hát mẹ sáng tác cho những hạt giống:
"Hạt giống bé nhỏ
Rồi các em sẽ yêu
Ánh mặt trời
Những cơn mưa
Và tất nhiên, cả cầu vồng nữa".
Và bản thân tôi cũng là một hạt giống của mẹ, dù chỉ được gieo trồng trong một cái vỏ trứng nghèo khó, nhưng được yêu thương tưới tắm đầy đủ, vẫn nảy mầm và lớn lên, tự hào về nơi mình được sinh ra, về người đã tạo nên mình, từ hình hài đến tâm hồn
Lớn lên trong vỏ trứng
Tôi thường quan sát mẹ và chưa bao giờ hết ngạc nhiên trước sự yêu thương của mẹ dành cho từng hạt giống nhỏ bé. Đó là một tình yêu kỳ lạ, và như để đáp lại tình cảm của mẹ, những hạt giống mẹ trồng bao giờ cũng nảy mầm và mọc thành cây.
Hiếm khi mẹ tôi mua một cây con đã trồng sẵn. Mẹ thích xem những cuốn tạp chí làm vườn, để rồi ra chợ mua hạt giống. Mẹ tự trộn xới các loại đất thích hợp, rồi trồng những hạt giống đó vào bất kỳ cái "vườn ươm" nào của mẹ có. Đối với mẹ tôi, bất kỳ cái gì có đáy và phía trên có miệng mở thì cũng đều là một "vườn ươm".
Mẹ tôi trồng hạt giống trong những hộp đựng trứng rỗng, những hộp bìa đựng sữa và cả vào vỏ trứng nữa. Mẹ đặc biệt thích trồng cà chua vào vỏ trứng ngỗng. Mẹ cẩn thận dùng kim chọc những lỗ thoát nước tí hon, rồi gieo hạt vào chỗ đất mà mẹ tự lấy trong vườn nhà, và đến khi cần chuyển cái cây ra đất vườn cho rộng, mẹ lại nhẹ nhàng ép vỡ vỏ trứng để đặt cả phần đất trong vỏ trứng và cái cây vào một "khu nhà mới" rộng rãi hơn.
Tôi thấy rằng mỗi lần những cái cây nhỏ xíu xuất hiện, khỏe mạnh và chắc chắn, là đôi mắt mẹ như sáng hơn và mẹ cười nhiều hơn.
Mẹ tôi là người làm vườn chuyên nghiệp dù không hề có bằng cấp. Mẹ quan tâm tất cả những sinh vật xung quanh mình bằng sự dịu dàng đặc biệt, dù chính mẹ đã trải qua nhiều khó khăn và buồn khổ trong cuộc sống. Rất nhiều năm sau, tôi vẫn nhớ nụ cười của mẹ mỗi khi nhìn thấy một chồi cây mới trong vườn.
Mẹ thường kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về cây cối, về cách gieo trồng. Hồi còn nhỏ tôi chỉ biết nghe và cười, mà chưa hiểu rằng trong mỗi câu chuyện của mẹ, ẩn chứa lòng ham thích được học hỏi, được hiểu biết của mẹ, ẩn chứa sự mong muốn được tự thừa nhận bản thân, được chứng tỏ năng lực của mình.
Mẹ luôn áy náy rằng mẹ không được học cao hiểu rộng để truyền cho tôi nhiều kiến thức như những người mẹ khác, bởi mẹ phải ngừng học từ nhỏ để phụ giúp gia đình. Mẹ cứ cảm thấy như mẹ chưa làm tròn bổn phận của một người mẹ. Nhưng tôi không nghĩ thế. Cách mẹ trồng những cái cây, yêu thương chúng, những câu chuyện về gieo trồng của mẹ đã cho tôi những bài học lớn đầu tiên trong đời.
Và bản thân tôi cũng là một hạt giống của mẹ, dù chỉ được gieo trồng trong một cái vỏ trứng nghèo khó, nhưng được yêu thương tưới tắm đầy đủ, vẫn nảy mầm và lớn lên, tự hào về nơi mình được sinh ra, về người đã tạo nên mình, từ hình hài đến tâm hồn

----Sưu tầm---- 

Thứ Bảy, 12 tháng 4, 2014

Sống trọn vẹn từng phút giây trong đời

 Bạn hãy tưởng tượng cuộc đời như một trò chơi tung hứng. Trong tay bạn có năm quả bóng mang tên là: công việc, gia đình, sức khỏe, bạn bè và tinh thần. Bạn sẽ hiểu ngay rằng công việc là quả bóng cao su. Vì khi bạn làm rơi nó xuống đất, nó sẽ nảy lên lại. Nhưng bốn quả bóng còn lại: gia đình, sức khỏe, bạn bè, tinh thần đều là những quả bóng bằng thủy tinh. Nếu bạn lỡ tay đánh rơi một quả, nó sẽ bị trầy sước, có tì vết, bị nứt, bị hỏng hoặc thậm chí bị vỡ nát mà không thể sửa chữa được. Chúng không bao giờ trở lại như cũ. Bạn phải hiểu điều đó và cố gắng phấn đấu giữ cho được sự quân bình trong cuộc sống của bạn.
Bạn chớ ngại học. Kiến thức không có trọng lượng. Nó là kho báu mà bạn có thể luôn mang theo bên mình một cách dễ dàng. Bạn chớ phí phạm thời giờ hoặc lời nói một cách vô trách nhiệm. Cả hai điều đó một khi mất đi sẽ không khi nào bắt lại được. Cuộc đời không phải là một đường chạy mà nó là một lộ trình, bạn hãy thưởng thức từng chặng đường mình đi qua
Hãy sống trọn vẹn từng ngày
Bạn làm thế nào đây?
Bạn đừng hạ thấp giá trị của mình bằng cách so sánh mình với những người khác. Đó là vì mỗi chúng ta là những con người hoàn toàn khác nhau, chúng ta là những cá nhân đặc biệt. Bạn chớ đặt mục tiêu của bạn vào những gì mà người khác cho là quan trọng. Chỉ có bạn mới biết rõ điều gì là tốt nhất cho chính mình.
Bạn chớ nên thờ ơ với những gì gần gũi với trái tim của bạn. Bạn hãy nắm chắc lấy như thể chúng chính là những phần trong cuộc sống của bạn. Bởi vì nếu không có chúng, cuộc sống của bạn sẽ mất đi ý nghĩa.
Bạn chớ để cuộc sống trôi qua kẽ tay vì bạn cứ đắm mình trong quá khứ hoặc ảo tưởng về tương lai. Chỉ bằng cách sống cuộc đời thực của mình trong từng khoảnh khắc của nó, bạn sẽ sống trọn vẹn từng ngày của cuộc đời mình.
Bạn chớ bỏ cuộc khi bạn còn điều gì đó cho đi. Không có gì là hoàn toàn bế tắc mà nó chỉ thực sự bế tắc khi bạn thôi không cố gắng nữa.
Bạn chớ ngại ngần nhận rằng mình vẫn chưa hoàn thiện. Đó chính là sợi chỉ mỏng manh ràng buộc mỗi người chúng ta lại với nhau.
Bạn chớ ngại mạo hiểm. Nhờ mạo hiểm với những vận hội của đời mình mà bạn học biết cách sống dũng cảm.
Bạn chớ khóa kín lòng mình với tình yêu bằng cách nói bạn không có thời gian yêu ai. Cách nhanh nhất để nhận được tình yêu là hãy cho đi. Cách nhanh nhất để đánh mất tình yêu là níu giữ thật chặt. Còn phương thế tốt nhất để giữ được tình yêu là bạn hãy chắp cho nó đôi cánh.
Bạn chớ băng qua cuộc đời nhanh cho đến nỗi không những bạn quên mất nơi mình sống mà còn có khi quên cả bạn định đi về đâu.
Bạn chớ quên nhu cầu tình cảm lớn nhất của con người là cảm thấy mình được đánh giá đúng.
Bạn chớ ngại học. Kiến thức không có trọng lượng. Nó là kho báu mà bạn có thể luôn mang theo bên mình một cách dễ dàng.
Bạn chớ phí phạm thời giờ hoặc lời nói một cách vô trách nhiệm. Cả hai điều đó một khi mất đi sẽ không khi nào bắt lại được. Cuộc đời không phải là một đường chạy mà nó là một lộ trình, bạn hãy thưởng thức từng chặng đường mình đi qua
Quá khứ là lịch sử. Tương lai là một phép màu nhiệm. Còn hiện tại là một món quà của cuộc sống chính vì thế chúng ta gọi đó là tặng phẩm.
Hãy sống và trân trọng từng phút giây bạn nhé!

Thứ Sáu, 11 tháng 4, 2014

Có thể bạn chưa biết sức mạnh của lời nói lớn như thế nào


Có một sức mạnh sống và chết nơi miệng lưỡi chúng ta. Một lời động viên khích lệ cho một người đang bế tắc có thể vực người ấy dậy và giúp anh ta vượt qua khó khăn. Nhưng cũng có lời nói có thể giết chết một người trong cơn tuyệt vọng. Do đó, hãy cẩn thận với những gì chúng ta nói ra. Bất kỳ người nào cũng có thể nói ra những lời hủy diệt để cướp đi tinh thần của những người đang trong hoàn cảnh khốn khó, nên quý thay là những ai dành thì giờ để động viên và khích lệ người khác.
Có một sức mạnh sống và chết nơi miệng lưỡi chúng ta. Một lời động viên khích lệ cho một người đang bế tắc có thể vực người ấy dậy và giúp anh ta vượt qua khó khăn. Nhưng cũng có lời nói có thể giết chết một người trong cơn tuyệt vọng
Hãy tiếp thêm sức mạnh cho người khác bằng chính lời nói của mình
Đây có lẽ là câu chuyện đã được kể đi kể lại nhiều lần, nội dung của nó tuy đã cũ nhưng ý nghĩa và bài học từ câu chuyện thì luôn mới trong mọi thời đại. Bạn hãy dành ít phút để đọc câu chuyện, để ngẫm về những gì tôi đã nói ở phần tựa trên nhé.

Một bầy ếch đi dạo trong rừng và có hai con rơi xuống một cái hố sâu. Tất cả con ếch còn lại trong bầy đều bu quanh miệng hố để tìm cách đưa chúng lên. Nhưng khi thấy cái hố quá sâu, cả bầy liền nói với hau con ếch dưới đó rằng chúng chỉ còn nước chết mà thôi.
Hai con ếch bỏ ngoài tai những lời bình luận đó và cố hết sức nhảy lên khỏi hố. Những con ếch kia lại nói với chúng đừng nên phí sức, rằng dưới đấy chúng chỉ còn đường chết mà thôi.
Sau cùng, một con ếch phía dưới nghe theo những gì cả bầy nói và ngã lăn ra chết trong tuyệt vọng.
Con ếch còn lại tiếp tục cố gắng nhảy. Một lần nữa cả bầy xúm lại và thét lên khuyên nó hãy thôi đi. Nó càng nhảy mạnh hơn nữa, Cuối cùng nó nhảy được lên bờ. Cả bầy vây quanh nó và hỏi:
- Anh không nghe thấy chúng tôi nói gì hay sao?
Con ếch bảo nó bị điếc. Nó tưởng cả bầy ếch đã động viên nó suốt khoảng thời gian vừa qua.
Có một sức mạnh sống và chết nơi miệng lưỡi chúng ta. Một lời động viên khích lệ cho một người đang bế tắc có thể vực người ấy dậy và giúp anh ta vượt qua khó khăn. Nhưng cũng có lời nói có thể giết chết một người trong cơn tuyệt vọng
Lời động viên có thể giúp ai đó tạo nên kỳ tích
Thế đấy, lời nói chẳng mất tiền mua. Vậy vì sao chúng ta không dành cho nhau những lời hay ý đẹp, những câu động viên an ủi. Mà cứ phải dùng miệng lưỡi của mình để nói ra những lời cay độc khiến người khác tổn thương. Nhất là khi người đấy đang trong cơn hoạn nạn, đừng nhìn vào hoàn cảnh bi quan rồi khuyên người ta bỏ cuộc, hãy nói những câu để tiếp thêm sức mạnh cho họ. Vì lời nói có một sức mạnh vô cùng lớn lao mà. Nó có thể hủy diệt tinh thần ai đấy khi họ đang trong lúc gian nan. Nhưng lời động viên, cổ vũ tinh thần cũng có thể giúp ai đấy cố gắng để tạo nên kỳ tích.

---Những bài học giản dị---

Thứ Năm, 10 tháng 4, 2014

Câu chuyện chiếc máy bơm - hay và ý nghĩa


Cuộc sống này chứa đầy sự ích kỷ, ghen ghét. Đã bao giờ bạn nghĩ rằng những gì mình đã cho đi sẽ không bao giờ được đáp lại chưa? Chắc là rồi nhỉ? Vì trong mỗi chúng ta, sự hiện diện của ích kỷ không bao giờ mất mà. Nhưng bạn ơi, lòng ích kỷ chỉ lấy đi của người ta phần tốt đẹp nhất, bạn hãy nghĩ khác đi, hãy nghĩ rằng mọi sự mình cho đi đều không vô nghĩa. Hãy nghĩ rằng "cho đi trước chắc chắn sẽ được nhận lại sau".
Cuộc sống này chứa đầy sự ích kỷ, ghen ghét. Đã bao giờ bạn nghĩ rằng những gì mình đã cho đi sẽ không bao giờ được đáp lại chưa? Chắc là rồi nhỉ? Vì trong mỗi chúng ta, sự hiện diện của ích kỷ không bao giờ mất mà. Nhưng bạn ơi, lòng ích kỷ chỉ lấy đi của người ta phần tốt đẹp nhất, bạn hãy nghĩ khác đi, hãy nghĩ rằng mọi sự mình cho đi đều không vô nghĩa
Cho đi sẽ được nhận lại
Một chàng trai bị lạc giữa một sa mạc rộng lớn. Anh mệt lả và khát khô, sẵn sàng đánh đổi bất kì cái gì để lấy một ngụm nước mát. Đi mãi, đi mãi đến khi đôi môi anh đã sưng lên nhức nhối, thì thấy một túp lều: cũ, rách, nát, không có cửa sổ
Anh nhìn quanh căn lều và thấy ở một góc tối có một cái máy bơm cũ và gỉ sét. Tất cả mọi thứ trở  nên lu mờ đi bên cạnh cái máy bơm, anh vội vã bước tới, vịn chặt tay cầm, ra sức bơm. Nhưng không có giọt nước nào chảy ra cả.
Thất vọng, anh nhìn quanh túp lều. Lúc này anh mới để ý thấy một chiếc bình nhỏ. Phủi sạch bụi cát trên bình, anh đọc được dòng chữ nguệch ngoạc viết bằng cách lấy viên đá cào lên:
"Hãy đổ hết nước trong bình này vào cái máy bơm. Và trước khi đi, hãy nhớ đổ đầy vào chiếc bình này".
Anh bật nắp bình ra, và đúng thật. trong bình đầy nước mát. Bỗng nhiên anh bị rơi vào tình thế bấp bênh. Nếu anh uống ngay chỗ nước trong bình chắc chắn anh có thể sống sót. Nhung nếu anh đổ hết nước vào cái bơm cũ gỉ, có thể nó sẽ bơm được nhiều nước trong lành từ sâu trong lòng đất, rất nhiều nước. Hoặc lời chỉ dẫn là lừa gạt, và anh sẽ  chẳng còn gì cả.
Anh cân nhắc khả năng của cả hai sư lưạ chọn. Nên mạo hiểm rót nước vào máy bơm để có nguồn nước trong lành, hoặc uống nước trong cái bình cũ và coi như chưa đọc được lời chỉ dẫn? Dù sao, lời chỉ dẫn không biết đã ở đó bao lâu rồi và không biết có còn chính xác nữa không?
Nhưng ròi cuối cùng, anh cũng quyết định rót hết nước vào cái máy bơm, rồi tiếp tục nhấn mạnh cái cần máy bơm, một lần, hai lần...chẳng có gì xảy ra cả. Tuy hốt hoảng, nhưng nếu dừng lại, anh sẽ không còn một nguồn hi vọng nào nữa, nên anh tiếp tục kiên trì bơm, lần nữa, lần nữa...nước mát trong lành bắt đầu chảy ra từ cái máy bơm cũ kĩ. Anh vội vã hứng nước vào bình và uống.
Cuối cùng anh hứng nước đầy bình, để dành cho người nào đó không may mắn bị lạc đường như anh sẽ đến đây. Anh đậy nắp bình, rồi viết thêm một câu dưới dòng chữ có sẵn trên bình:
"Hãy làm theo chỉ dẫn trên. Bạn cần phải cho trước khi bạn có thể nhận"


Chủ Nhật, 6 tháng 4, 2014

Đừng để ngọn nến hi vọng bị dập tắt trong bạn


Theo các bạn, điều gì trong cuộc sống là quan trọng nhất, nếu mất đi nó thì sẽ mất đi tất cả? Để trả lời cho câu hỏi này, các bạn hãy đọc và cảm nhận mẩu chuyện nhỏ sau nhé!
Nếu như một ai đó sống mà không có niềm tin và hi vọng thì cuộc sống của họ có còn là sống không hay chỉ là tồn tại? Trong đời người luôn có lúc này lúc khác. Có những khi vô cùng khó khăn nhưng điều quan trọng là ta không bao giờ từ bỏ bản thân mình, không để hi vọng bị dập tắt thì cơ hội luôn ở phía trước.
Đừng để ngọn nến hi vọng bị dập tắt trong bạn
Trong một căn phòng lặng thinh, có bốn ngọn nến đang cháy
Ngọn nến thứ nhất nói:
- Tôi là biểu tượng của hòa bình, thế giới này rất cần tôi.
Ngọn nến thứ hai nói:
- Tôi là biểu tượng của lòng trung thành. Hơn tất cả mọi người đều cần đến tôi.
Ngọn nến thứ ba lên tiếng:
- Tôi là biểu tượng của tình yêu, hãy tưởng tượng xem thế giới sẽ ra sao nếu không có tình yêu, thế giới thực sự rất cần đến tôi.
Đột nhiên cánh cửa căn phòng mở tung, một làn gió lùa vào thổi tắt cả ba ngọn nến. Cậu bé chạy vào ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao ba ngọn nến lại tắt?
Cậu bé òa khóc, lúc này ngọn nến thứ tư mới lên tiếng
- Đừng khóc cậu bé, khi nào tôi còn cháy sáng thì cậu vẫn còn có thể thắp sáng cả ba ngọn nến kia lại bởi vì tôi chính là: hiện thân của hi vọng
Chúng ta có thể mất hòa bình, lòng trung thành, thậm chí cả tình yêu, nhưng chỉ cần còn giữ lại được niềm hi vọng thì ta vẫn có thể lấy lại được tất cả những thứ đã mất
Đừng bao giờ từ bỏ hi vọng
Lúc này cậu bé không khóc nữa và cầm ngọn nến thứ tư lần lượt thắp sáng cả ba ngọn nến còn lại.

Nếu như một ai đó sống mà không có niềm tin và hi vọng thì cuộc sống của họ có còn là sống không hay chỉ là tồn tại? Trong đời người luôn có lúc này lúc khác. Có những khi vô cùng khó khăn nhưng điều quan trọng là ta không bao giờ từ bỏ bản thân mình, không để hi vọng bị dập tắt thì cơ hội luôn ở phía trước. 

Vậy mỗi chúng ta hãy cùng nhau thắp sáng niềm hi vọng cho bản thân mình, cho mọi người trong thế giới đầy bóng tối của ích kỷ, ghen ghét, chiến tranh, bất hòa, chia rẽ, và thiếu vắng tình người này, chúng ta hãy thắp lên ngọn nến chứ đừng ngồi đó mà nguyền rủa bóng tối.

Thứ Bảy, 5 tháng 4, 2014

Những cạm bẫy ngọt ngào

Người Eskimo đã săn chó sói như thế nào trong vùng băng giá lạnh cóng ở Bắc cực? Đó là một câu hỏi khiến nhiều người dày công suy nghĩ để tìm câu trả lời.
Trong cuộc sống, chúng ta dù có tỉnh táo đến đau cũng không thể nào tránh được những cạm bẫy, cám dỗ. Có những cạm bẫy ta có thể nhìn thấy đc, cảm nhận được. Nhưng có những cạm bẫy lại quá ngọt ngào. Nó làm ta đắm chìm trong đó, để rồi khi lọt vào bẫy, ta vẫn không thể nhận ra
Cạm bẫy ngọt ngào
Những người Eskimo lấy các lưỡi dao thật bén đem nhúng vào máu động vật, sau đó họ mang ra ngoài trời cho đóng băng lại. Họ làm như vậy nhiều lần để càng lúc lớp băng càng dày thêm, đến một thời điểm mà lớp băng bằng máu bên ngoài hoàn toàn che giấu được lưỡi dao bên trong. Tối đến họ găm cán dao xuống tuyết, những con chó sói đánh hơi được mùi máu của thú rừng từ lưỡi dao và mon men đến. Chúng bắt đầu liếm những lớp băng bằng máu đó, càng lúc càng hăng say hơn với tất cả sự thèm thuồng. Cho đến một lúc những lớp băng bên ngoài lưỡi dao đã tan chảy hết và chạm đến lưỡi dao. Khi liếm những lưỡi dao. lưỡi của con chó sói bị đứt và máu chảy ra, nhưng chúng lại tưởng đó là máu của thú rừng nên càng liếm hăng say hơn. Càng chảy máu thì nó càng khát, và càng khát thì nó càng liếm...
Sáng hôm sau, những người Eskimo chỉ việc đi thu lượm xác của những côn chó sói nằm chết bên cạnh những lưỡi dao đó
Ôi, cạm bẫy, những cạm bẫy mới ngọt ngào làm sao!
Trong cuộc sống, chúng ta dù có tỉnh táo đến đau cũng không thể nào tránh được những cạm bẫy, cám dỗ. Có những cạm bẫy ta có thể nhìn thấy đc, cảm nhận được. Nhưng có những cạm bẫy lại quá ngọt ngào. Nó làm ta đắm chìm trong đó, để rồi khi lọt vào bẫy, ta vẫn không thể nhận ra.
Và câu chuyện săn chó sói của người Eskimo đã cho chúng ta một bài học vô cùng quý giá

Thứ Sáu, 4 tháng 4, 2014

Đừng chỉ nhìn vào những điểm chưa tốt

Nếu có ai đó nói rằng mình chưa từng phạm phải sai lầm thì đó là điều không thể. Vì đã là "nhân" thì "vô thập toàn". Phạm sai lầm không có gì là đáng trách nếu như sai lầm đó có thể tha thứ. Nhưng chúng ta lại cứ tự dằn vặt mình, trách bản thân và không bao giờ bước qua được khe hẹp trong suy nghĩ để tha thứ cho mình. Các bạn hãy cùng đọc và cảm nhận từ câu chuyện này nhé

Đôi khi chúng ta quá nghiêm khắc với bản thân mình khi cứ luôn nghiền ngẫm những lỗi lầm mà ta đã mắc phải, cho rằng cả thế giới đều nhớ đến nó và quy trách nhiệm cho ta. Chúng ta đã hoàn toàn quên rằng đó chỉ là hai viên gạch xấu xí giữa 998 viên gạch hoàn hảo.
Cuộc sống là phải biết bỏ qua những lỗi lầm của nhau
Chuyện kể rằng các vị sư khi tới miền đất mơi, họ phải tự xây dựng mọi thứ. Họ mua đất, gạch, mua dụng cụ và bắt tay vào việc.
Một chú tiểu được giao xây một bức tường gạch. Chú rất tập trung vào công việc, luôn kiểm tra xem viên gạch đã thẳng thắn chưa, hàng gạch có ngay ngắn không. Công việc tiến triển khá chậm vì chú đặc biệt kỹ lưỡng. Tuy nhiên, chú không lấy đó làm phiền lòng bởi vì chú biết mình sắp sửa xây xong một bức tường tuyệt đẹp đầu tiên trong đời.
Cuối cùng, chú cũng hoàn thành công việc vào lúc hoàng hôn buông xuống. Khi đứng lui ra xa xa ngắm nhìn công trình lao động của mình, chú bỗng cảm thấy có gì đó đập vào mắt. Mặc dù chú đã rất cẩn thận khi xây bức tường song vẫn có hai viên gạch bị đặt nghiêng. Và điều tồi tệ nhất là hai viên gạch đó nằm chính giữa bức tường. Chúng như đôi mắt đang trừng trừng nhìn chú.
Kể từ đó, mỗi khi du khách đến thăm ngôi đền, chú tiểu đều dẫn họ đi khắp nơi, trừ đến chỗ bức tường mà chú xây dựng.
Một hôm, có hai nhà sư già đến tham quan ngôi đền. Chú tiểu đã cố lái họ sang hướng khác nhưng hai người vẫn nằng nặc đòi đến khu vực có bức tường mà chú xây dựng. Một trong hai vị sư khi đứng trước công trình ấy đã thốt lên:
- Ôi bức tường gạch thật là tuyệt đẹp
- Hai vị nói thật đấy chứ? Hai vị không thấy hai viên gạch xấu xí ngay giữa bức tường kia ư? - Chú tiểu kêu lên trong ngạc nhiên.
- Có chứ, nhưng tôi cũng thấy 998 viên gạch còn lại đã ghép thành một bức tường tuyệt vời làm sao. - Vị sư già từ tốn
Đôi khi chúng ta quá nghiêm khắc với bản thân mình khi cứ luôn nghiền ngẫm những lỗi lầm mà ta đã mắc phải, cho rằng cả thế giới đều nhớ đến nó và quy trách nhiệm cho ta. Chúng ta đã hoàn toàn quên rằng đó chỉ là hai viên gạch xấu xí giữa 998 viên gạch hoàn hảo.
Và đôi khi chúng ta lại quá nhạy cảm với lỗi lầm của người khác. Khi bắt gặp ai mắc lỗi, ta nhớ kỹ từng chi tiết. Và hễ có ai nhắc đến tên người đó, ta lại liên hệ ngay tới lỗi lầm của họ mà quên bẵng những điều tốt đẹp họ đã làm.
Cần phải học cách rộng lượng với người khác và với chính mình. Một thế giới nhân ái trước hết là một thế giới mà nơi lỗi lầm được tha thứ

Câu chuyện cuộc sống

Thứ Năm, 3 tháng 4, 2014

Chiếc lá hoàn mỹ


Theo các bạn như thế nào là hoàn mỹ? Các bạn hãy đọc câu chuyện này để có được câu trả lời cho chính mình nhé

Hơn nữa, thứ hoàn mỹ nhất của con người cuối cùng có được bao nhiêu? Trên đời này đã xảy ra không ít chuyện đáng tiếc, đó cũng do một số người xa rời thực tế, đi tìm "chiếc lá hoàn mỹ nhất", coi thường cuộc sống đạm bạc. Nhưng chính trong cuộc sống đạm bạc, vô vị đó mới chất chứa những điều kỳ diệu và to lớn. Điều quan trọng là thái độ của bạn như thế nào khi đối diện với nó. Trong cuộc sống chúng ta, không nhất thiết cứ phải theo đuổi những thứ hoàn mỹ mà chỉ cần bình tâm lại, từng bước từng bước tìm chiếc lá mà bạn cho rằng hoàn mỹ nhất.
Chiếc lá hoàn mỹ
Ngày xưa, có một vị đại sư muốn chọn một đệ tử làm người nối dõi. Một hôm, ông bảo hai đệ tử rằng:
- Các con hãy ra ngoài và chọn về đây cho ta một chiếc lá đẹp nhất, hoàn mỹ nhất
Hai anh đệ tử vâng lời thầy đi tìm lá. Thoáng chốc người anh quay về trình cho đại sư một chiếc lá không được đẹp lắm:
- Thưa thầy, tuy chiếc lá này không phải là hoàn mỹ nhất nhưng nó là chiếc lá hoàn mỹ mà con thấy
Người em đi cả ngày trời và quay về với hai bàn tay trắng. Người em nói với đại sư:
- Thưa thầy, con đã tìm và thấy rất nhiều lá đẹp, nhưng con không thể nào chọn được chiếc lá hoàn mỹ nhất.
Cuối cùng vị đại sư đã chọn người anh.
Theo các bạn thì vì sao đại sư đã chọn người anh?

Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ chọn người anh là người nối dõi như vị đại sư kia vì tôi nghĩ rằng chúng ta vẫn cứ nghĩ đến việc hoàn mỹ nhất nhưng nếu bạn cứ đi tìm mà không nhìn vào thực tế, không so sánh với thực tế thì bạn cứ phải vất vả để rồi trắng tay. Cho đến một ngày nào đó, bạn mới phát hiện ra rằng: Chỉ vì mải đi tìm một chiếc lá hoàn mỹ nhất mà bạn bỏ qua biết bao cơ hội lớn một các đáng tiếc.

Hơn nữa, thứ hoàn mỹ nhất của con người cuối cùng có được bao nhiêu? Trên đời này đã xảy ra không ít chuyện đáng tiếc, đó cũng do một số người xa rời thực tế, đi tìm "chiếc lá hoàn mỹ nhất", coi thường cuộc sống đạm bạc. Nhưng chính trong cuộc sống đạm bạc, vô vị đó mới chất chứa những điều kỳ diệu và to lớn. Điều quan trọng là thái độ của bạn như thế nào khi đối diện với nó.
Trong cuộc sống chúng ta, không nhất thiết cứ phải theo đuổi những thứ hoàn mỹ mà chỉ cần bình tâm lại, từng bước từng bước tìm chiếc lá mà bạn cho rằng hoàn mỹ nhất.

Những bài học giản dị

Thứ Tư, 2 tháng 4, 2014

Theo bạn bộ phận nào trên cơ thể là quan trọng nhất?

Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng từng thắc mắc, trên cơ thể mình thì bộ phận nào là quan trọng nhất? Bộ phận nào không thể thiếu? Mắt, mũi, tai, đôi chân, đôi bàn tay hay trái tim trong lồng ngực? Đây là câu chuyện nhỏ mà tôi đã được đọc, tôi muốn chia sẻ với các bạn. Hi vọng qua câu chuyện, mỗi chúng ta sẽ có cái nhìn khác về cuộc sống, về sự sẻ chia

Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng từng thắc mắc, trên cơ thể mình thì bộ phận nào là quan trọng nhất? Bộ phận nào không thể thiếu? Mắt, mũi, tai, đôi chân, đôi bàn tay hay trái tim trong lồng ngực? Đây là câu chuyện nhỏ mà tôi đã được đọc, tôi muốn chia sẻ với các bạn. Hi vọng qua câu chuyện, mỗi chúng ta sẽ có cái nhìn khác về cuộc sống, về sự sẻ chia
Đôi vai gầy
Mẹ tôi thường đố:
- Phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể?
Ngày nhỏ, tôi cho rằng âm thanh là quan trọng đối với con người nên tai là bộ phận quan trọng nhất.
Mẹ lắc đầu:
- Không phải thế, có rất nhiều người điếc trên thế giới này con ạ. Nhưng con cứ tiếp tục suy nghĩ về câu đố, sau này mẹ sẽ hỏi lại con
Vài năm sau, tôi lại cho rằng hình ảnh là quan trọng nhất, vì thế mắt chính là bộ phận mà mẹ muốn đố tôi.
Mẹ lại nhìn tôi âu yếm:
- Con đã học được nhiều đấy, nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vẫn có rất nhiều người bị mù.
Đã bao lần và lần nào cũng vậy, mẹ đều trả lời "không đúng. Nhưng con đã tiến bộ rất nhanh, con yêu của mẹ."
Rồi năm ngoái, bà nội tôi mất. Mọi người đều khóc thương tiếc bà. Bố tôi cũng khóc. Đây là lần thứ hai tôi thấy bố tôi khóc. Khi đến lượt tôi và mẹ đến cạnh bà để nói lời vĩnh biệt, mẹ nhìn tôi thì thầm:
- Con đã tìm ra câu trả lời chưa?
Tôi như bị sốc khi mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi vào lúc này. Tôi luôn nghĩ đó chỉ đơn giản là một trò chơi giữa hai mẹ con. Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt của tôi, mẹ liền bảo:
- Con gái à, phần quan trọng nhất trên cơ thể con chính là bờ vai.
Tôi hỏi:
- Có phải vì nó đỡ cái đầu con không hả mẹ?
Mẹ lắc đầu:
- Không phải thế, bởi vì đó là nơi người thân của con có thể dựa vào khi họ khóc. Mỗi người đều cần có một bờ vai để nương tựa trong cuộc sống. Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để mỗi khi con khóc lại có một bờ vai cho con có thể ngả đầu vào.
Từ đó, tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải phần "ích kỉ", mà là phần biết cảm thông với nỗi đau của người khác

Thứ Ba, 1 tháng 4, 2014

Những điều mẹ ước cho con


Mẹ mong cho con biết thế nào là mặc quần áo cũ của anh chị, là thức ăn thừa của ngày hôm qua...là đói và mệt, là đổ mồ hôi...Mẹ thực sự mong như thế.

Mẹ mong cho con biết thế nào là thất bại để học lấy sự khiêm tốn, biết thế nào là thành công để học lấy sự tự tin, sự trung thực ngay cả trong những chuyện chỉ có mình con biết.

Mẹ ước gì con thấy khó chịu khi ai đó phì khói thuốc vào mặt con. Mẹ cũng chẳng ngại nếu con thử một chén rượu, nhưng mẹ mong con không thích nó. Và nếu như một người bạn rủ con thử một loại ma túy thì mẹ mong con đủ thông minh để nhận ra rằng người đó không phải là bạn của con.
Mẹ là người tốt nhất
Mẹ mong cho con biết thế nào là lau dọn nhà cửa và biết rửa xe và mẹ mong đừng ai tặng con một món quà đắt tiền khi con mới 17 tuổi.

Mẹ mong cho con một lần nhìn thấy một chú bê chào đời và biết chăm sóc một con chó già ốm yếu xấu xí thường nằm bẹp góc nhà.

Mẹ mong cho con đánh nhau đến sưng mắt để bảo vệ một điều mà con vẫn hằng tin

Mẹ mong cho con chia sẻ phòng của con với em con. Cũng được nếu con kẻ một vạch phấn nhăn đôi căn phòng, nhưng nếu em con muốn chui vào chăn ngủ cùng với con vì nó sợ cái gì đó lúc nửa đêm thì mẹ mong con hãy ôm lấy em

Và khi con muốn chơi trò chơi điện tử, còn em con muốn chơi cùng con thì mẹ hi vọng con sẽ chọn em con.
Mẹ ước gì con thấy khó chịu khi ai đó phì khói thuốc vào mặt con. Mẹ cũng chẳng ngại nếu con thử một chén rượu, nhưng mẹ mong con không thích nó. Và nếu như một người bạn rủ con thử một loại ma túy thì mẹ mong con đủ thông minh để nhận ra rằng người đó không phải là bạn của con.
Con yêu mẹ
Nếu con muốn làm một cây súng cao su mẹ mong bố con dạy con tự làm lấy, thay vì cho con tiền để con mua nó, mẹ mong con biết đào hố trồng cây và đọc sách. Và khi con biết sử dụng máy tính, con vẫn biết tính nhẩm.

Mẹ mong con bị bạn bè chê cười khi con xô đẩy, trêu chọc một bạn nữ. Và khi con chạy về mách bố con thì bố con sẽ yêu cầu con đi xin lỗi bạn

Mẹ mong gì con khi con bị ngã trầy da khi leo núi, bị bỏng tay khi nấu bếp, bị dính lưỡi khi dại dột lếm nước đá. Những bài học nho nhỏ ấy sẽ dạy con nhiều điều về sự cẩn thận và giữ an toàn cho bản thân con và những người yêu thương con.

Mẹ ước gì con thấy khó chịu khi ai đó phì khói thuốc vào mặt con. Mẹ cũng chẳng ngại nếu con thử một chén rượu, nhưng mẹ mong con không thích nó. Và nếu như một người bạn rủ con thử một loại ma túy thì mẹ mong con đủ thông minh để nhận ra rằng người đó không phải là bạn của con.

Đó là những gì mẹ mong con nhận được mỗi ngày - những giờ phút khó khăn, thất vọng, làm việc chăm chỉ và rồi sẽ tận hưởng hạnh phúc

----Sưu tầm---

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More

 
Design by Free WordPress Themes | Bloggerized by Lasantha - Premium Blogger Themes | Facebook Themes