Thứ Bảy, 10 tháng 5, 2014

Cà phê muối

Họ ngồi bên nhau trong quán cà phê xinh xắn. Anh căng thẳng đến độ không biết bắt đầu câu chuyện thế nào. Cô gái cảm thấy khó chịu. 
- Để mình về nhà còn hơn - cô gái nghĩ thầm.
Bỗng nhiên chàng trai gọi bồi bàn đến và nói
- Vui lòng cho tôi thêm ít muối vào ly cà phê nhé
Mọi người ngạc nhiên nhìn anh. Mặt đỏ bừng ngượng nghịu, nhưng rồi anh vẫn uống ly cà phê ấy
Cô gái tò mò hỏi:
- Tại sao anh lại có sở thích lạ lùng thế?
Anh trả lời:
- Khi còn là một đứa bé, anh sống gần biển. Lúc đấy, do thường chơi đùa trước sóng biển nên anh có thể nếm được mùi vị của biển, cảm giác nó mặn và có vị chát. Mùi vị ly cà phê này cũng thế. Nó gợi cho anh nghĩ về tuổi thơ của mình, về ngôi nhà bên biển và nhớ về cha mẹ anh biết bao nhiêu!
Nói đến đây, đôi mắt anh đẫm nước mắt
Nhưng nhờ nó mà anh đã có em, anh tự hứa là sẽ không bao giờ nói dối em bất cứ điều gì nữa, và suốt cuộc đời anh đã không vi phạm lời hứa ấy. Có em trong đời, đó là hạnh phúc nhất cuộc đời anh. Nếu có thể sống thêm một lần nữa, anh sẽ vấn muốn được biết em và có em làm vợ, thậm chí anh có phải uống cà phê muối...
Cà phê muối
Cô gái vô cùng xúc động trước những cảm xúc chân thật tận đáy lòng của chàng trai. Một người đàn ông như thế chắc hẳn là người sống rất tình nghĩa và có trách nhiệm với gia đình. Cô bắt đầu kể về thời thơ ấu, gia đình, công việc của mình. Buổi nói chuyện thật tuyệt vời và đó là một sự khởi đầu tốt đẹp.
Những lần hò hẹn sau, cô gái nhận ra chàng trai thật sự là người cô cần: Anh là người khoan dung, trái tim nồng hậu, sự chân thành. Anh là người đàn ông tốt mà cô không thể để vuột mất. Rồi mọi chuyện diễn ra như một câu chuyện cổ tích có hậu: Hoàng tử cưới công chúa, họ sống một đời hạnh phúc bên nhau. Và mỗi khi pha cà phê cho chồng, cô luôn cho thêm một ít muối theo cách mà anh thích
40 năm sau...người đàn ông qua đời, để lại cho vợ một lá thư:
"Em yêu quý, hãy tha thứ cho anh, cả cuộc đời sống bên nhau anh đã nói dối em, chỉ một việc duy nhất: ly cà phê muối. Em còn nhớ lần hẹn hò đầu tiên của chúng mình chứ? Lúc đấy anh đã quá lúng túng, thật ra anh chỉ muốn thêm tí đường vào ly cà phê nhưng anh đã nói nhầm thành muối...Thật khó thay đổi lời nên anh đành phải uống ly cà phê ấy, nhưng anh không thể ngờ điều đó đã bắt đầu cho mối quan hệ của chúng ta. Đã nhiều lần anh định nói sự thật ấy với em, nhưng anh sợ mất em. Bây giờ anh không còn lo lắng điều gì nữa, anh muốn cho em biết sự thật: Anh không thích uống cà phê muối, mùi vị nó mới tệ làm sao...Nhưng nhờ nó mà anh đã có em, anh tự hứa là sẽ không bao giờ nói dối em bất cứ điều gì nữa, và suốt cuộc đời anh đã không vi phạm lời hứa ấy. Có em trong đời, đó là hạnh phúc nhất cuộc đời anh. Nếu có thể sống thêm một lần nữa, anh sẽ vấn muốn được biết em và có em làm vợ, thậm chí anh có phải uống cà phê muối..."
Đôi mắt cô nhòe đi và lá thư ướt đẫm...
Một ngày có người hỏi cô: "Mùi vị của cà phê muối thế nào?" 
- Rất ngọt ngào bạn ạ - Cô trả lời
---St---

Chúng ta là vô giá - Hãy trân trọng chính mình


Một nhà diễn thuyết nổi tiếng đã bắt đầu buổi nói chuyện của mình bằng cách đưa ra tờ tiền trị giá 20 đô la. Trong gian phòng có 200 khán giả, anh ta cất tiếng hỏi:
- Ai muốn có tờ 20 đô la này?
Những cánh tay bắt đầu giơ lên. Anh ta nói tiếp
- Tôi sẽ đưa tờ 20 đô la cho bạn, nhưng trước tiên hãy để tôi làm việc này
Anh ta vò nhàu tờ 20 đô la. Sau đó anh ta lại hỏi:
- Còn ai muốn tờ bạc này không?
Vẫn có những cánh tay giơ lên
- Ồ vâng, nó sẽ như thế nòa nếu tôi làm thế này? 
Nói rồi anh ta quẳng nó xuống sàn và giẫm giày lên. Sau đó anh ta nhặt tờ bạc lên, bây giờ trông nó đã nhàu nát và dơ bẩn.
- Nào ai còn muốn có tờ bạc này nữa?
Vẫn còn những cánh tay giơ lên
- Những người bạn của tôi, tất cả các bạn đã học được một bài học rất giá trị. Không có nghĩa gì đối với những việc tôi làm với đồng tiền, bạn vẫn muốn có nó bởi vì nó không bị giảm giá trị. Nó vẫn có giá trị là 20 đô la.
Giá trị của cuộc sống chúng ta được quyết định không phải do những gì chúng ta làm hoặc người mà chúng ta quen biết, mà bởi chúng ta là ai "Bạn thật đặc biệt - đừng bao giờ quên điều đó"
Giá trị cuộc sống
Trong cuộc sống của chúng ta, nhiều lần bạn có thể vấp ngã, bị "vò nhàu" và bị vẩn đục bởi những quyết định mà chúng ta làm và những hoàn cảnh đến với chúng ta. Chúng ta cảm thấy hình như chúng ta trở nên vô giá trị. Nhưng không có nghĩa là sau những gì đã xảy ra, bạn sẽ mất đi giá trị của mình. Dù thế nào đi nữa, bạn cũng là vô giá đối với những người yêu thương bạn.
Giá trị của cuộc sống chúng ta được quyết định không phải do những gì chúng ta làm hoặc người mà chúng ta quen biết, mà bởi chúng ta là ai
"Bạn thật đặc biệt - đừng bao giờ quên điều đó"
---St---

Câu chuyện tình yêu cảm động


Đã một năm rồi kể từ khi Linda bị mù vì một tai nạn. Cô đột ngột bị ném vào thế giới của bóng tối, tức giận, tuyệt vọng và mặc cảm. Và tất cả những gì đủ để cô còn bám víu cuộc sống này là Peter, bạn trai cô.
Cô là người may mắn vì cô đã nhận được món quà còn lớn hơn cả ánh sáng của đôi mắt, món quà mà cô không cần phải nhìn thấy tận mắt để tin...Món quà của Tình Yêu có thể mang lại ánh sáng đến những nơi nhiều bóng tối nhất
Câu chuyện tình yêu cảm động
Peter là một sĩ quan quân đội, và anh rất yêu Linda. Đã nhìn thấy cô tuyệt vọng thế nào, anh quyết định giúp Linda lấy lại được sức mạnh và sự tự lập. Đầu tiên, anh tìm cho cô một công việc dành cho người khiếm thị.
Nhưng làm sao cho cô đến chỗ làm việc được đây? Peter đề nghị đưa cô đến chỗ làm hàng ngày, dù hai người ở hai đầu thành phố. Tuy nhiên, sau đó, Peter nhận ra đó không phải là giải pháp. Linda sẽ phải tự mình đi xe bus, tự đến chỗ làm - đó mới là cách đúng. Nhưng Linda rất nhạy cảm, cô ấy sẽ phản ứng thế nào?
Đúng như Peter nghĩ, Linda hết sức hốt hoảng khi nghe tới việc mình phải tự đi xe bus
- Em bị mù mà - Cô phản ứng bằng giọng cay đắng - Làm sao em biết em sẽ đi đến đâu, anh bỏ rơi em có phải không?
Peter rất đau lòng khi nghe những lời đó...Nhưng anh biết phải làm gì. Anh hứa sẽ cùng cô đi xe bus mỗi sáng và mỗi chiều, bao lâu cũng được, cho đến khi nào cô quen với việc đi xe bus.
Trong hai tuần đầu tiên, Peter trong bộ đồng phục quân đội, đi theo Linda đến nơi làm việc. Anh dạy cô làm sao để sử dụng các giác quan khác, nhất là thính giác, để biết mình đang ở đâu và làm sao để quen với môi trường mới. Anh cũng giúp cô làm quen với những người lái xe bus, nhờ họ để mắt đến cô, giữ cho cô một chỗ ngồi hàng ngày.
Cuối cùng, Linda nói cô có thể tự đi được...
Sáng thứ 2, lần đầu tiên họ đi theo hai hướng khác nhau...
Thứ 4, thứ 5, thứ 6,...mỗi ngày Linda đều tự đi xe bus đến chỗ làm và đón xe bus đi về. Linda cảm thấy rất vui vì cô vẫn tự mình làm được mọi việc.
Thứ 2 của năm tuần sau đó, Linda đón xe bus đi làm như mọi khi. Khi cô đóng tiền mua vé tháng cho người lái xe, bỗng anh ta nói:
- Tôi thật ghen tị với cô đấy nhé
Linda không biết có phải anh ta nói với mình không. Vì xét cho cùng, ai lại đi ghen với một cô gái đang phải đấu tranh để mà sống chứ? Cô hỏi:
- Sao anh lại ghen với tôi?
- Vì cô được quan tâm và bảo vệ...Cô thật là hạnh phúc
- Suốt mấy tuần qua, sáng nào tôi cũng thấy một chàng trai mặc đồng phục quân dội lái xe theo, rồi đứng bên kia đường nhìn cô xuống xe. Anh ta nhìn theo đến khi cô qua đường an toàn, đi vào nơi cô làm việc và vẫy tay chào cô rồi mới lái xe đi. Cô quả là một người may mắn!
Linda khóc. Tuy cô không nhìn thấy Peter nhưng cô luôn cảm thấy Peter bên cạnh. Cô là người may mắn vì cô đã nhận được món quà còn lớn hơn cả ánh sáng của đôi mắt, món quà mà cô không cần phải nhìn thấy tận mắt để tin...Món quà của Tình Yêu có thể mang lại ánh sáng đến những nơi nhiều bóng tối nhất
---St---

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More

 
Design by Free WordPress Themes | Bloggerized by Lasantha - Premium Blogger Themes | Facebook Themes