Thứ Bảy, 1 tháng 3, 2014

Yêu xa xa một phút

   
Giống như “hết 1 phút yêu nhau”. Hết 1 phút ấy thì người ta sẵn sàng về với Phương của mình. Về với những con số biết chuyển động vốn dĩ đã thành một phần của cuộc sống

Yêu xa xa một phút

       Tôi giận Phương nên muốn thôi gặp cô một thời gian. Những chiều tan sở, thay vì đi chơi cùng Phương thì tôi lang thang một mình. Gần đây đột ngột tôi thấy mình u uất trong cái thành phố bé nhỏ. Những con đường thường ngày. Những dòng người thường ngày. Hay là đi đâu đó một mình. Vừa để cho cả tôi và Phương có khoảng riêng bình lặng, vừa để tôi thoát khỏi khuôn dạng nhạt phèo của chính mình.
Sếp vừa gõ lộc cộc bàn phím, mắt dán vào màn hình máy tính, vừa hỏi nhát gừng:
-         Cậu tính đi đâu sao?
-         Hà Nội sếp ạ
-         Cũng được. Quên cái kế hoạch thất bại ấy đi nhé. Tôi không nghĩ là cậu buồn vì nó lâu thế
     Tôi nhếch mép. Vì cái gì cũng được. Tự dưng thấy mình cần đi.
Tôi chọn một khách sạn cách ga Hàng Cỏ chỉ tầm 5 phút đi bộ. Phần lớn thời gian tôi ngủ vùi ở khách sạn. Kế hoạch tung sản phẩm mới ra thị trường vừa rồi đã đảo lộn mọi giờ giấc sinh hoạt. Mỗi ngày tôi ngủ 2 tiếng, lúc ăn uống thì tranh thủ rà lại bản doanh số từ phòng sales đưa lên. Vạch chiến lược PR, ém mẫu chờ đợi thời cơ. Nói chung mọi thứ đều được hoạch định rõ rang. Nhưng rồi 2 tháng vắt kiệt sức được đáp lại bằng sự ì ạch của doanh số. Một số cửa hàng bán lẻ còn trả lại hàng vì hàng tồn kho. Sếp không đập bàn quát mắng, không xì xèo cằn nhằn, nhưng tôi thì mệt mỏi thực sự.
Cũng trong thời gian tôi ngập ngụa trong đống doanh số bán hàng thì Phương trách tôi chẳng còn nhớ đến cô. Phương đến nhà và kinh hoảng nhìn râu tóc tôi xồm xoàm. Cô vừa xịt bọt cạo râu lên mặt tôi vừa khóc. Biết bao giờ anh mới thôi bơi lội trong cái đám công việc. Biết bao giờ anh mới nhớ ra em là tình yêu của anh chứ không phải đám giấy tờ lố nhố lịt nhịt đầy những số này. Tôi cười. Vừa nhìn mình trong gương toilet với đám bọt trắng quanh mép, vừa thấy ủ ê mơ hồ.
     Ngày cuối cùng, tôi ngủ đủ, bước ra cửa khách sạn vươn vai rồi ăn một bát phở Hà Nội ở một quán gần đấy. Quán có bà chủ rất béo. Tấm bảng:”Phở gia truyền” rất bự trước cửa làm bảng hiệu (tấm bảng làm tôi tin “phở gia truyền” thì sẽ rất ngon. Cho đến khi thấy hầu như tiệm phở nào cũng là “phở gia truyền”mới thấy mình là nhân viên sales mà cả tin vào mấy chữ mà ai cũng có thể viết).
Ghé vào tiệm điện máy mua pin sơ cua cho máy ảnh rồi hỏi thăm đường ra Hồ Gươm. Đã chán nhét mình vào ô tô nên tôi quyết định đi bộ ra đấy, lại được một buổi đẹp trời như thế này. Hà Nội đông người hơn Đà Nẵng, ồn ào hơn, và xô bồ hơn. Nhưng đôi lúc lại có những khoảnh khắc và không gian bình yên như chiều nay. Trời vừa mưa trông quang mây và rạng rỡ. Rạng theo cái kiểu phố phường Hà Nội. Tháp rùa zoom trong máy ảnh bé hơn nhìn bằng mắt, lãng mạn trong không khí mờ mờ bụi của buổi chiều mưa.
Chụp ảnh chán. Tính vào phố cổ nhắm nem chua rán với bia Hà Nội, nhưng nghĩ đang một mình lại phải chui vào cái ngõ đầy những em teen Hà Nội mặc short ngắn đến đùi, tôi lại thôi. Thay vào đó tôi leo lên Highland. Đặc biệt thích chỗ ngồ sát cánh cửa gương ở Highland, chỗ nhìn chéo vào góc phố cổ. Chếch hơn một chút có cái quán cà phrr không có lan can. Ngồi chỗ ấy chắc thú lắm, nhưng quán ấy đầy những em xì tin, tôi qua cái tuổi ấy rồi, ngại! (lại ngại).
Đà Nẵng cũng có Highland café. Mấy cái hệ thống coffe shop thế này cũng hay. Hễ người ta thấy lạc chân ở cái nơi lạ hoắc lạ huơ, lại chạy vào mấy cái quán quen ngồi ngắm thành phố lạ. Highland cà phê ở Đà Nẵng hay Hà Nội đều chẳng có gì khác nhau, cũng anh chàng áo đỏ kéo cửa cho tôi vào, cũng những cô bé chạy bàn đội bê rê đỏ, ghế nệm đỏ, đèn màu đỏ, những khung cửa cũng màu đỏ níu giữ những tấm gương cỡ đại
Và rồi tôi chợt nhìn thấy cô gái.
       Tôi không đột ngột nhìn thấy, vì rõ ràng cô ngồi ở đó lâu rồi, trước khi tôi chọn chỗ ngồi gần cửa gương nhìn xuống phố. Chỉ là tôi mãi nghĩ bâng quơ, cho đến khi bắt gặp ánh mắt cô ta nhìn mình.
Cô ta ngồi đối mặt ở dãy bàn đối diện. Chàng trai đi cùng ngồi xoay lưng về phía tôi, và anh ta không biết cô gái của anh – đoán là vậy – chốc chốc lại ngước nhìn tôi. Đôi mắt nâu nằm phía sau gọng kính mở to, gọng kính chiếm gần hết khuôn mặt, phần còn lại có đôi môi màu hồng chì nằm ngay ngắn không cử động suốt thời gian tôi bắt đầu nhìn cô. Đột ngột tôi cảm thấy mình chếnh choáng. Đôi mắt nâu. Môi hồng chì. Và cả mái tóc ngắn xoăn lọn ôm tròn vào gương mặt cô ta.
Tôi lục tung trong trí óc để khẳng định mình chưa hề quen cô ta. Nhưng chắc chắn rằng cách cô gái lạ nhìn tôi cũng không bâng quơ chút nào. Và cái cách tôi chếnh choáng vì ánh nhìn ấy – cũng quá thiếu bình thường.
Cô ta không hề nói chuyện với anh chàng ngồi kia mà ngước nhìn tôi. Mặc cho tôi đáp trả có phần dò hỏi, đôi mắt nâu trông tĩnh lặng như mặt hồ thiếu sự xao động. Có chăng chỉ như những vòng tròn đồng tâm lan tỏa rồi tan như bọt.
       Ngoài những lúc cô nhìn tôi, ánh nhìn của cô gái – tôi đoán – là nhìn vào khuôn miệng anh chàng đi cùng. Chốc chốc vai anh rung rung. Khóc cười tôi không biết. Chỉ nghĩ thường thì bộ dạng người đang bị thứ xúc cảm sùi lên như bọt sẽ trông rất tẻ nhạt. Anh ta làm tôi nhớ có lần đang đêm tôi thấy cổ họng nghẹn nghẹn ngậm đầy những con số từ bảng doanh thu của tháng trước. Hóa ra mình nằm gục trên bàn làm việc. Nhưng lúc tỉnh dậy tôi vẫn thấy buồn ói kinh khủng. Hì hụi gục mặt vào lavabo rồi òa khóc.Tôi chẳng biết mình khóc vì điều gì. Nhưng chợt thấy một tôi nhỏ bé giữa thành phố đầy những con số biết chuyển động.   Ngoài cánh cửa toilet chắc đầy rẫy những con số như thế. Chỉ có tôi đứng đây úp mặt khóc cười. Đến khi ngẩng lên nhìn khuôn dạng mình trong gương, thấy lạ lẫm và có một màu nhạt phèo chán ngắt.
       Tôi cá là anh chàng kia sẽ hóa thành anh chàng hề lố bịch khi phơi rõ thứ xúc cảm trào lên gương mặt cho cô gái thấy. Tôi chẳng bao giờ ngờ nghệch chụp lại cái màu nhạt phèo hiện lên trong gương vào giữa đêm cổ họng buồn ói với những con số. Giống như tôi chạy trốn khỏi thành phố của mình. Tạm quên mọi thứ tôi thấy mỗi ngày. Ngồi đây nhìn chếch ra phố cổ. Không sợ gặp người quen mối khi bước vào Highland, để cho họ hỏi tôi:
-         Dạo này công việc tốt không?
       Tôi chán ngán mọi thứ quen thuộc. Để rồi ngồi đây đoán xem cô gái nhìn tôi vì điều gì. Vì cô ta yêu tôi. Chẳng ai có thể ngăn cấm tôi nghĩ như thế. Cũng như chẳng ai có thể ngăn cấm tôi tạm bỏ cuộc sống cũ để đến một thành phố lạ. Cô gái có đôi mắt nâu mà Phương không có. Phương không có môi hồng chì, và cũng không có mái tóc xoăn lọn ôm tròn vào gương mặt. Phương không có sự hài hòa không tì vết như ánh nhìn của cô gái. Và chưa bao giờ khiến tôi lảo đảo say như cô ta nhìn tôi.
      Tôi mở laptop. Vào mạng. Tìm nick sếp.
-         Sếp yêu một người không phải người yêu sếp bao giờ chưa?
-         Cậu đang hỏi chuyện đời tư của sếp cậu.
-         Thế nếu tôi đột nhiên yêu một cô gái khác trong 1 phút thì thế nào?
-         Cứ yêu cho hết 1 phút
-         Có lỗi không?
-         Cảm xúc tội lỗi không?
-         Đúng là sếp. Em out đây
       Tôi gập laptop. Rồi mỉm cười với cô gái. Anh chàng ngồi cùng cô bỏ về từ lúc nào tôi không biết. Chỉ còn cô ngồi đó, vẫn đôi mắt màu nâu sau cặp kính gọng to. Rõ ràng cô ta chủ ý nhìn tôi. Nếu không cô ta đã ra về sau khi kết thúc cuộc gặp với anh chàng kia, và điều nữa, sẽ không nhếch mép đáp trả. Tôi vẫy cô bé phục vụ. Ba phút sau, cô gái tóc xoăn lọn nhận ly Sweet Lips từ tay anh bồi bàn áo đỏ. Cô ta cố ý nói to để tôi có thể nghe thấy:
-         Nói anh ta rằng tôi cảm ơn bằng Gin & Tonic
      Ba phút sau nữa, tôi nhận ly rượu được mời từ cô bé đội bê rê đỏ. Cảm thấy khá thú vị vì lời đáp trả. Tôi nâng ly lên ngang chân mày. Cô ta lại nhếch mép, ly cocktail song sánh màu xanh táo dưới ánh đèn màu đỏ.
      Chúng tôi ngồi như vậy. Nhấp rượu. Ngắm phố cổ. Chếnh choáng mùi yêu nhau.
Khách trong quán ra về. Chỉ còn lại vài ba khách Tâu. Lần này đến lượt cô gái nâng ly ngang chân mày. Đôi mắt nâu vẫn không có chút gì giống làn song dao động. Tôi thôi nhìn phố cổ, nhấp Gin & Tonic  và nhìn cô uống cạn Sweet Lips. Cô ta đứng dậy ra về
     Cô ta mặc một cái váy xếp li màu hồng dài đến gối. Hài hòa như gương mặt đẹp không tì vế. Và không lần nào quay đầu nhìn lại. Trường hợp này sếp tôi gọi là “hết một phút yêu nhau”.

      Hà Nội chào tôi bằng những cơn gió ve vuốt dọc bờ hồ. Hà Nội nói rằng tôi hết đợt nghỉ phép. Giống như “hết 1 phút yêu nhau”. Hết 1 phút ấy thì người ta sẵn sàng về với Phương của mình. Về với những con số biết chuyển động vốn dĩ đã thành một phần của cuộc sống. Để hôm nào tôi ngồi trong toilet, vừa nhìn bọt cạo râu Phương xịt lên mặt mình, vừa dỗ Phương rằng:
-         Nín đi, anh kể em nghe chuyện tình 1 phút.
…..
-         Em quyến rũ như nàng tiên Sweet Lips.
“Cô gái 1 phút” đáp trả.
-         Và anh hấp dẫn như độ nồng của Gin






Nguyễn Lê Vân Khánh

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More

 
Design by Free WordPress Themes | Bloggerized by Lasantha - Premium Blogger Themes | Facebook Themes