Có một người thanh niên sống một mình với cha và tình cha con của họ rất tuyệt vời. Mặc dù trong lớp anh ta luôn là người thấp bé nhất nhưng sự đam mê trái bóng vẫn không làm anh ta lùi bước. Và cha anh vẫn luôn ở cạnh động viên anh những khi anh buồn nản.
Đôi mắt người cha |
Anh quyết định tập luyện hết sức và hứa rằng anh sẽ được đá chính thức. Anh không hề bỏ lỡ một buổi tập hay một trận đấu nào thế nhưng anh vẫn bị xếp ở hàng ghế dự bị. Những lúc như thế, cha anh vẫn ở cạnh anh, anh quyết định gia nhập đội bóng của trường và mọi người ai cũng chắc rằng anh không thể làm được trò trống gì. Nhưng họ đã lầm. Huấn luyện viên phải thừa nhận giữ anh lại bởi vì anh luôn đặt tâm hồn và trái tim mình vào mỗi buổi tập và luôn động viên người khác khi tinh thần họ xuống thấp. Tin anh được giữ lại trong đội đã khiến cha anh rất vui lòng và ông được một vé mời đến xem trận đấu. Mặc dù người thanh niên ấy rất siêng năng luyện tập nhưng anh chưa hề được chơi chính thức trong một trận đấu nào. Cuối mùa bóng, trong khi đang luyện tập, huấn luyện viên đến gặp anh cùng với bức điện tín. Anh sững sờ khi đọc nó và khi đã lấy lại bình tĩnh, anh nói với huấn luyện viên:
- Cha tôi đã mất sáng nay. Xin cho tôi được nghỉ tập ngày hôm nay
Ông huấn luyện viên vòng tay qua vai anh nói rằng:
- Nghỉ đến cuối tuần con trai ạ, và nên nghỉ ngơi vào thứ bảy.
Vào ngày thứ bảy, trận đấu diễn ra không được suôn sẻ lắm, đội của anh liên tiếp gặp nhiều rủi ro.
- Thưa ông, hãy cho tôi vào sân dù chỉ là ngày hôm nay - anh thúc giục
Ông huấn luyện viên lờ đi như không nghe thấy, ông không muốn người thấp bé nhất của đội được tung ra sân vào những giây phút quan trọng như thế này. Nhưng cuối cùng đành phải nói:
- Thôi được rồi, anh có thể ra.
Trước mắt mọi người, đó là điều không thể làm mọi thứ trở nên hoàn hảo. Đội bạn không thể nào chặn anh lại được, anh chạy, anh tung hứng như một ngôi sao và bàn thắng đã nhanh chóng được ghi. Trận đấu kết thúc với những lời chúc tụng dành cho đội của anh. Cuối buổi, huấn luyện viên chú ý thấy anh ngồi lặng lẽ ở góc phòng.
- Con trai ạ, ta không thể tin được. Hãy nói với ta làm sao con có thể tuyệt vời đến thế?
Anh ngước lên cùng với đôi mắt đẫm nước và nói
- Cha tôi đã qua đời nhưng chẳng ai biết là ông ấy bị mù. Cha tôi đến tất cả những trận đấu có chúng ta tham dự nhưng hôm nay là lần đầu tiên ông ấy được thấy tôi chơi, và tôi muốn cha tôi thấy rằng tôi có thể làm được điều đó.
Tình cha con |
Qua câu chuyện này tôi muốn nhắn nhủ với các bạn rằng:
Có ai đó luôn rất tự hào về bạn
Có ai đó đang nghĩ đến bạn, có ai đó quan tâm bạn, có ai đó muốn ở cạnh bạn. Có ai đó luôn mong sự bình an cho bạn. Có ai đó luôn biết ơn mọi sự cổ vũ của bạn. Có ai đó muốn nắm tay bạn. Có ai đó luôn muốn bạn hạnh phúc, có ai đó thán phục sự mạnh mẽ của bạn. Có ai đó luôn yêu thương bạn bởi bạn chính là bạn. Có ai đó rất vui khi bạn là bạn của họ. Có ai đó muốn làm mọi điều dành cho bạn. Có ai đó muốn chia sẻ cùng bạn. Có ai đó vẫn thiết tha với cuộc sống bởi vì bạn. Có ai đó luôn cần sự động viên của bạn. Có ai đó cần niềm tin ở bạn. Có ai đó rất tin tưởng bạn. Và có ai đó thích một bản nhạc nhắc họ nhớ về bạn.
Chính vì thế trong mọi hoàn cảnh, bạn cũng phải luôn tin vào chính mình, vì ở đâu đó đang có người luôn dõi theo bạn
Những bài học giản dị
2 nhận xét:
Có những khi nằm suy nghĩ , tôi vẫn thường tưởng tượng mình - tuy không phải là ngôi sao của trận đấu - nhưng chắc chắn sẽ toả sáng đúng lúc để đem lại chiến thắng cho đội mình... ^^ ! hihi
Cơ mà tôi yêu thực sự , yêu từ khi còn bé tí. Nhớ những buổi chiều tan học, quăng cặp chạy ngay ra sân cùng đám bạn, bạn lớp thì đông chỉ sợ không được đá chính chứ không lo thiếu người. Nhớ khi lớp cấp 1 cùng đám bạn Trọng Tiêm, Tiệp An, Doanh Thành, Hợp Mùi, Nghiêm Nghé, Toàn Bò, Đạo Toét 5h sáng đã dậy gọi nhau í ới ra sân Quần @@! đá bóng. Và nhớ cả những khi què chân vì bóng, nằm ở nhà gặm nhấm nỗi đau mới thấy ta thật ham chơi biết nhường nào ! ohhhh tuổi thơ ùa về thật zữ zội =.=
Ah đấy tí quên, tôi ít xem bóng đá lắm có khi chả bit j luôn.Nhưng mà yêu từ khi còn nhỏ cơ, yêu nhiều lắm : tôi yêu ĐÁ BÓNG
Anh chàng tuyệt vời kia ơi ! có lẽ tình yêu bóng đá trong tôi chẳng thể mãnh liệt như anh. Nhưng điểm tựa tinh thần của anh đã vĩnh viễn rời xa. Thứ 7 tuyệt vời của anh : anh đã làm được và trên cao hẳn là người cha yêu dấu của anh cũng đã thấy. Hãy giữ đôi cho đôi mắt và trái tim của ông luôn bên cạnh, để niềm tin và tình yêu trong anh luôn được thắp sáng nhé. Trận đấu sắp tới nếu có thể : a hãy mời tôi nhé, tôi sẽ đến cùng với đám bạn thân và sẽ cổ vũ nhiệt tình. Được chứ anh ? Chúc anh thành công !
Bạn Thanh Tùng thân mến! Đọc những dòng tâm sự của bạn, mình đã hiểu được phần nào tâm trang của bạn khi viết những dòng này.
Đã khi nào bạn đi vào một nơi mà có hình xoáy chôn ốc chưa? Bạn đi theo vòng tròn đấy, nhưng sẽ không bao giờ bạn có thể gặp lại được những gì bạn đã trải qua trên những con đường đã đi qua trước đó. Và cuộc sống này cũng vậy, nó cũng tựa như một vòng xoay hình chôn ốc, những đường tròn cứ lớn ra vô tận. Những kỉ niệm qua đi, vui có, buồn có, bạn chỉ có thể nhìn lại và hoài niệm về nó, để bất chợt mỉm cười.
Thời gian qua đi, những người thân yêu của ta không thể đồng hành cùng ta mãi trên con đường sự sống. Họ ra đi, để lại cho ta bao tiếc thương. Nhưng ở đâu đó, họ vẫn luôn dõi theo ta, cầu bình an cho ta.
Hãy tin vào cuộc sống này bạn nhé.
Chúc bạn thành công và hạnh phúc ^_^
Đăng nhận xét